Bến xưa
Ráng chiều vừa rụng xuống sông
Thản nhiên vẫn cứ một dòng nghiêng trôi
Biết bao sông lở cát bồi
Phế hưng bao cuộc lắng đời đục trong
Áo xiêm đã khuất phù vân
Cỏ cây cũng nhuộm trầm luân đôi bờ
Thuyền tiên rồng dấu cuốn cờ
Hồng trần xe ngựa cũng vừa thoảng qua
Biết bao thay đổi sơn hà
*Nghiêu Giang
(Nghiêu Thủy ) phất nhiễu đi qua cuộc người
Sông đời vật vã mãi thôi
Bóng xưa còn gữi theo lời nước non
Trăng kia bao độ khuyết tròn
Sóng kia mấy lớp mỏi mòn nhân gian
Bóng chiều trải với mênh mang
Cánh chim bơi giữa ngút ngàn tà huy .
* Nghiêu Thủy (堯水): Tên cổ của khúc sông ở trước cửa chùa Vãn Nghiêu, đoạn ngã ba sông Hói Chùa. Tương truyền khúc sông này do Cụ Đặng Văn Kiều (Hiệu Nghiêu Đình Tiên sinh) đỗ Thám Hoa năm Ất Sửu (1895) đặt tên là sông Nghiêu, ý muốn ví dòng sông này đẹp hiền hòa như hai vị vua Nghiêu - Thuấn. Khu vực xây dựng chùa “Vãn Nghiêu Tự” là nơi trung tâm của hai làng, nơi phong thủy dồn tụ, trước mặt là sông Nghiêu. Đây là nơi đất lành chim đậu với ước nguyện dấu chân Vua Nghiêu Thuấn, hầu mong con cháu của làng sau nàythành người hiền tài giúp nước thương dân.